Trong tiểu thuyết võ hiệp Phúc_Khang_An

Trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, ông là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết Phi Hồ ngoại truyện và được mô tả như một người lãng tử đa tình, từng trăng hoa với nhiều phụ nữ. Sau đó ông đã chủ trì thực hiện kế hoạch làm khuynh đảo võ lâm bằng cách dùng lợi ích để họ tàn sát lẫn nhau để tiện bề tiêu diệt các bang phái này, đặc biệt là Hồng Hoa Hội của Trần Gia Lạc.

Theo tiểu thuyết này thì ông được Kim Dung cho xuất hiện tại Thương gia bảo. Phúc Khang An cầm đầu đoàn người tiến vào bảo. Ông được mô tả là một "thanh niên công tử mặt đẹp như ngọc, tướng mạo tuấn tú, trạc ba mươi tuổi, ăn mặc rất hoa lệ, trên mũ gắn hai hạt minh châu lớn".

Khi đó, Mã Xuân Hoa là con gái nhà bảo tiêu, hiểu biết rất rõ về giá trị của các loại minh châu. Thấy hai viên minh châu của gã công tử, cô biết chúng có giá trị liên thành. Cô so sánh Từ Tranh (là người được cha cô hứa hôn) với chàng công tử đẹp trai mới gặp, trước đó Từ Tranh lại có hành động thô bạo khiến lòng Mã Xuân Hoa hướng về gã thanh niên công tử điển trai này. Mã Xuân Hoa vốn là cô gái bị cha ruột buộc phải đính hôn với một người mà mình không tha thiết. Phản ứng với cuộc hôn nhân này, Xuân Hoa muốn thoát khỏi ràng buộc và ngả vào vòng tay của Phúc Khang An - một vị quan trăng hoa.

Trong một dịp, Mã Xuân Hoa chợt nghe tiếng tiêu, "tiếng tiêu uyển chuyển du dương, lại rất tình tứ" khiến cho lòng cô cảm thấy ngây ngất trong buổi chiều xuân. Cô đi về hướng người thổi tiêu trong trạng thái bị mê hoặc rất vô thức. Phúc Khang An ngưng thổi tiêu, dang tay ôm lấy tấm lưng thon của Mã Xuân Hoa, cô không phản đối.

Hôm sau, Mã Xuân Hoa lại chủ động đi tìm Phúc Khang An. Tiếng tiêu của anh đã thu hồn, đoạt phách của cô khiến cô say đắm không còn làm chủ được mình. Cô chỉ biết có chàng công tử đang quấn quýt, má tựa vai kề với cô. Từ Tranh đi tìm sư muội, thấy cả hai đang "mải miết trong cuộc hoan lạc". Anh ta nổi ghen, rượt chém Phúc Khang An. Mã Xuân Hoa chống cự lại sư huynh nhằm giải thoát cho Phúc Khang An và lạc mất anh ta.

Tiểu thuyết cho biết, vị công tử đó là Phúc Khang An, thượng thư bộ Binh của Thanh triều dưới đời vua Càn Long. Ngoài 30 tuổi, nhưng vẫn chưa lấy vợ. Anh ta chỉ coi Mã Xuân Hoa như một thứ hoa lạc, ăn ở với cô như một cách giải trí chứ chẳng có tình ý gì với cô. Anh ta đã tằng tịu với nhiều cô thiếu nữ khác nên quên mất Mã Xuân Hoa sau lần ăn ở tại Thương gia bảo.

Mã Xuân Hoa có thai. Cô vẫn làm đám cưới với Từ Tranh theo lời đính ước của cha ngày trước, vẫn cùng chồng rong ruổi trên đường bảo tiêu nhưng lòng thì chẳng thương yêu chồng. Từ Tranh biết thân biết phận, thấy Mã Xuân Hoa sinh hai đứa con trai đẹp như ngọc, biết rằng không phải là con mình nhưng vẫn thương yêu, đùm bọc chúng. Sau đó Từ Tranh bị Thương Bảo Chấn (một người dưới trướng Phúc Khang An giết chết).

Nghe tin Mã Xuân Hoa sinh ra hai con trai, tính ngày tháng, Phúc Khang An biết đó đúng là con mình. Ông ra lệnh cho bọn hào sĩ giang hồ dưới tay "mời" Mã Xuân Hoa và hai con trẻ vào vương phủ trong thành Bắc Kinh.

Mẹ của Phúc Khang An gặp hai cháu nội rất vui. Bà suy nghĩ Phúc Khang An đã ngoài ba mươi tuổi, chưa chịu lấy vợ mà đã có được hai tiểu công tử quá đẹp nên đã quyết giết Mã Xuân Hoa. Phúc Khang An can lại nhưng bà ta vẫn quyết giết. Mã Xuân Hoa thoát được nạn kiếp nhờ được mọi người cứu thoát.

Sau đó trước khi chết, cô vẫn mong muốn gặp lại Phúc Khang An một lần, thủ lĩnh Hồng Hoa hội có tướng mạo giống y Phúc Khang An, tuổi cũng cỡ Phúc Khang An đã cảm động và đóng giả Phúc Khang An, vào thăm Mã Xuân Hoa cho cô được toại nguyện. Trong cơn mê sảng, Mã Xuân Hoa nhìn Trần Gia Lạc cứ nghĩ là Phúc Khang An về thăm mình thật. Cô chết đi trong sự mãn nguyện.